Gặp nhau trong một hoàn cảnh chẳng lấy gì làm vui vẻ, cả hai không định trước sẽ để đối phương vào mắt.
Tần Liệt có việc cần đến sự giúp đỡ của ba Từ Đồ, đành chấp nhận điều kiện của ông, thu nhận đứa con gái nổi loạn là cô.
Anh có một trách nhiệm cần phải nỗ lực để hoàn thành, đó là xây cho vùng núi nhỏ Lạc Bình một con đường huyết mạch và một trường học. Tất cả mọi tâm tư của anh đều đặt hết vào đó, không còn một kẻ hở nào dành cho cô gái ngỗ nghịch Từ Đồ nữa. Mà ấn tượng của anh đối với cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Mặc áo khoác đinh tán, nhuộm tóc màu hồng khói, trang điểm đậm, luôn miệng đòi hút thuốc, còn đeo khuyên lưỡi. Từ trên người của cô, toát lên một vẻ bất cần đến không thể bất cần hơn.
Tần Liệt đối diện với cô gái bất kham kia, không hề có ý định đưa cô về chính đạo.
Ấy vậy mà, rất nhanh sau đó, Từ Đồ đã dần dần bộc lộ bản chất thật sự của mình. Tần Liệt ngỡ ngàng phát hiện, thì ra cô gái nhỏ đó, rất lương thiện, rất đáng yêu và cũng… rất xinh đẹp.
Cô vốn dĩ là một tiểu thư ăn trắng mặc trơn, chưa từng trải qua khổ cực, thế nhưng lại có thể vô cùng nhanh chóng thích nghi với cuộc sống nơi rừng sâu nước thẳm, thiếu thốn mọi bề. Mọi người ăn gì, cô ăn cái đó. Mọi người làm gì, cô làm cái đó.
Dần dần, Liệt Đồ chẳng hay chẳng biết, đặt cô vào mắt, để cô vào tim.
Vì điều kiện khó khăn, tất cả mọi người sống cùng một chỗ, có các giáo viên tình nguyện, có các cô bé nhà xa không thể đến trường mỗi ngày, có Tần Liệt, có Từ Đồ và có cả người yêu cũ của anh, Hướng San.
Cô gái này thật chẳng có gì đáng nói, ngoại trừ quãng thời gian đã trải qua cùng Tần Liệt. Lúc đầu, chẳng màng xấu hổ theo đuổi anh, đến khi được chấp nhận thì lại chẳng thể chịu nổi sự hững hờ của anh, chạy theo phú quý. Bây giờ thấy hối hận, quay về bấu víu một chút tình cảm còn sót lại.
Nhưng cho dù cô ta có làm cách nào đi nữa, cũng không thể lay chuyển được sự kiên định của Tần Liệt. Trước kia đồng ý ở cạnh cô ta vốn dĩ là vì anh không biết tình yêu là gì. Không nói đến việc anh không thể chấp nhận sự phản bội, mà cho dù bây giờ anh có tha thứ cho cô ta thì hai người cũng không có cách nào quay lại được nữa. Vì đã có người dạy cho anh biết, thế nào là yêu.
Cô gái nhỏ Từ Đồ, nhỏ nhắn, trong sáng, có một sự chân thành không giả dối, thích mọi thứ xung quanh anh, bằng một thứ tình cảm trong sáng.
Tần Liệt, bằng sự chênh lệch về vai vế và tuổi tác, từng bước dạy cho cô biết, cách quý trọng cuộc sống, quý trọng những thứ phải mất rất nhiều công sức mới có được.
Hai người giống như từ hai thế giới khác nhau, bước vào cùng một chỗ. Ở nơi đó, không có cách biệt về vật chất, không có giới hạn về tuổi tác, không có một chút tính toán, cứ như vậy, sống thật với chính mình.
Anh giúp cô vượt qua trở ngại của bản thân, vượt qua nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ, sự khúc mắc trong tình cảm với cha, dũng cảm mở lòng, tin tưởng vào cuộc sống một lần nữa.
Cô giúp anh, giảm bớt những áp lực của trách nhiệm, giảm bớt sự tẻ nhạt của cuộc sống, bằng lòng mở rộng vòng tay, đón nhận cô. Vậy là yêu.
Những tháng ngày ở vùng thung lũng nghèo nàn ấy, luôn ngập tràn sắc màu và ánh sáng của tình yêu.
Anh và cô, thẳng thắn thừa nhận tình cảm và đón nhận đối phương. Tần Liệt hết lòng chăm sóc và che chở cho cô, cưng chiều vô hạn. Từ Đồ dũng cảm yêu anh, ngoài mặt ương bướng và ngang ngạnh, nhưng sau lưng, không có điều gì anh bảo mà cô không nghe lời.
Nhưng Tần Liệt chưa bao giờ quên rằng, giữa anh và cô luôn có một khoảng cách chẳng thể nào vượt qua. Cho nên, ngay cả chuyện hai người cùng nhau, anh thà kìm nén bản thân đến mức sắp nghẹn, cũng muốn giữ cho cô nguyên vẹn.
Anh không nghĩ cô đùa giỡn tình cảm của mình, nhưng cô còn quá trẻ, sau này còn có rất nhiều con đường để đi.
Anh nói: “Tất cả đều là số mệnh, sẽ phải đi con đường nào, ông trời đã sớm sắp đặt cho em.” Thế nhưng, cô lại trả lời, “Đó nhất định là con đường bằng phẳng tươi sáng, có anh bên cạnh.”
Từ Đồ đã lựa chọn con đường cho mình, dù cho ông trời sắp đặt như thế nào, cô cũng chỉ đi trên con đường có anh.
Đứng trước sự kiên định của cô gái nhỏ, Tần Liệt không còn một chút nào kháng cự.
Khi rắc rối xảy đến, anh tìm mọi cách bảo vệ an toàn cho cô, đẩy cô ra khỏi vòng nguy hiểm. Nhưng cô lại không đi, băng rừng vượt núi quay lại tìm anh. Sự thông minh của cô và sự dũng mãnh của anh, kết hợp với nhau cùng vượt qua sinh tử.
Mãi tận đến lúc này, Tần Liệt mới có thể buông bỏ mọi khúc mắc, thẳng thắn yêu Từ Đồ.
“Từng nghĩ sẽ đi cùng em một đoạn đường, đợi đến khi nào em có lựa chọn mới, anh sẽ buông tay. Trải qua sinh tử rồi, mới phát hiện không thể nào sống thiếu em.”
Từ Đồ của anh, tuổi nhỏ nhưng kiên định, yêu anh bằng một trái tim mạnh mẽ và tinh khiết.
Khi cô ngủ cùng anh trong một phòng trọ nhỏ bé và chật chội, lòng anh đau đến không thở được. Anh tự hứa, “Sẽ không bao giờ để em ở một nơi như thế này nữa.”
Nhưng không nghĩ tới, Từ Đồ lại thản nhiên ngủ trong lòng anh, và nói, “Nơi nào có anh, em đều ở được hết.”
Người con gái tốt đẹp như vậy, anh muốn ích kỷ một lần, giữ chặt cô bên mình.
Trải qua kiếp nạn, anh đưa cô về với gia đình, trong lòng trĩu nặng. Anh biết cô không muốn xa anh, anh cũng rất khổ sở, nhưng còn có cách nào khác nữa đâu? Cô cần thời gian để trưởng thành và anh cần thời gian để chứng minh cho ba cô thấy, anh xứng đáng để cô gửi gắm cuộc đời.
Ngày chia tay, anh không dám nói, lặng lẽ quay về thung lũng, chỉ vì sợ nhìn thấy nước mắt của cô.
“Đồ Đồ ơi…” “Anh đi rồi sao?” “Ừ, anh về tới rồi. Bé con ngoan, em đừng khóc…” Vậy mà nước mắt Từ Đồ vẫn cứ rơi… Bên kia điện thoại, tim Tần Liệt quặn thắt.
Yêu nhau, không chỉ là vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, mà là có thể bảo vệ hạnh phúc của đối phương, cho đến ngày họ không cần nữa.
Tần Liệt quay về, cố gắng hoàn thành tâm nguyện của người dân Lạc Bình, xây cho họ không chỉ là một con đường, một ngôi trường, mà còn xây dựng cho họ một niềm tin, một lối đi dẫn đến một cuộc sống tốt đẹp hơn. Anh làm tất cả, trong thời gian ngắn nhất, để đến với cô gái nhỏ của anh.
Từ Đồ không tiếc tuổi xuân của mình lựa chọn anh. Vì vậy, anh cũng không có gì phải luyến tiếc khi rời xa quê hương để đến với cô.
Những ngày bên nhau, so với Tần Liệt, Từ Đồ ngoài chuyện nhỏ tuổi, còn rất trẻ con. Cô có thể thông minh, có thể gan dạ khi đối mặt với cuộc sống, nhưng đứng trước anh, cô vĩnh viễn chỉ có thể là một con mèo mướp nhỏ.
Cũng giống như khi Từ Đồ phát hiện mình có thai, cô đã rất sợ hãi. Tần Liệt thương xót cô còn nhỏ, không muốn cô phải vất vả chống đỡ, dù rằng rất muốn nhưng anh vẫn là, yêu cô nhiều hơn. Thế nhưng, ngày đến bệnh viện, cô đã nhào vào lòng anh, kiên định cùng quyết tâm.
Cô nói, cô muốn sinh con. Cô nói, “Em không sợ vất vả, không cần xinh đẹp trẻ trung, càng không xem mình là trẻ con nữa, em sẽ học làm mẹ.”
Từ Đồ có Tần Liệt, không chút sợ hãi. Tần Liệt có Từ Đồ, một đời yêu thương.
Chỉ cần là ở cùng nhau, nơi đâu cũng là thiên đường. ...
P/S: Truyện có rất nhiều cảnh H, nhưng trong bài review không nói chi tiết. Bởi vì muốn dành riêng một không gian cho hai người. Chỉ có thể nói rằng, những cảnh sắc của Tần Liệt và Từ Đồ, đọc thôi cũng đỏ mặt. Không phải vì độ hot, mà vì sự thâm tình trong đó. Tần Liệt nén nhịn bản thân, đưa cô đến thiên đường nhưng vẫn giữ cho cô còn nguyên vẹn. Chỉ sau khi anh xác định không thể rời xa Từ Đồ được nữa, mới thật sự khảm cô vào mình. Nhưng cái cách mà anh chiếm hữu, rất đàn ông.
Từ Đồ tinh nghịch, cảnh giường chiếu nào cũng khiến anh sống dở chết dở. Nhưng mà có lẽ, chết trong sự đáng yêu vô đối của Từ Đồ, một ngàn lần Tần Liệt thấy cũng đáng. ______________
Tất cả sách điện tử, ebook trên website TimSach.VN đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy để ủng hộ Tác giả và Nhà xuất bản