Tôi đứng tần ngần giữa vườn nhìn thằng Vũ đi khuất. Ngoài sông có biết bao nhiêu điều thú vị. Tôi cũng khát khao được một lần giẫm đôi chân trần trên bờ cỏ xanh mượt, được ngâm hai bàn chân dưới làn nước trong veo, được nhảy từ hòn đá này sang hòn đá khác như bất cứ đứa con nít nào của xóm này.

- Cho mày nè! - Thằng Vũ đưa cho tôi một hòn đá trắng.

- Chi vậy?

- Chà gót chân chớ chi nữa! Gót chân con gái mà nứt nẻ thấy ghê! Tôi cầm cục đá. Một cảm giác mát lạnh truyền vào lòng bàn tay.

- Mày lấy đâu ra vậy? - Tôi hỏi nó.

- Ngoài sông! - Nó cộc lốc.

- Hôm nay có gì mới không?

Thằng Vũ bắt đầu kể. Tôi thường nghe như nuốt lấy những lời nó kể về con sông để đêm về, tôi mơ thấy con sông của riêng mình với hai bờ cát vàng phẳng lặng và những con thuyền tấp nập ngược xuôi. Tôi đem những giấc mơ ấy kể với thằng Vũ. Nó cười:

- Mày điên à? Sông quê mình đâu có lớn dữ vậy.
Đang tải sách
Trang chủ